Tôi ở tầng 3 chung cư, tầng 1 có tay Chánh án và 1 gia đình nữa. Chị là nghệ sỹ. Múa hay hát tôi ko rõ. Anh là bộ đội, súng đeo sệ đít. Hồi đó chưa có đt di động, điện thoại bàn rất hiếm.
Tôi ko có đt. Nhà anh chị có.
1 lần phải đi sân bay đón mấy thằng tây. Tối trước uống rượu say quá ko đi được, tôi phải gọi đến cơ quan để người khác đi thay. Tôi bò xuống nhà anh chị gọi nhờ điện thoại. Thấy con bé đang học bài tôi xin gọi nhờ. Con bé vốn kính nể tôi vì nghe nói tôi vào loại thần đồng thần sắt gì ấy, bảo: "máy ở buồng trong, chú vào mà gọi". Nhà chung cư bé, chưa tới 30m2. Tôi chui vào buồng trong, máy để ở cái kệ nhỏ đầu giường, chăn gối bề bộn. Tôi ngồi lên giường và gọi đến cơ quan. Đầu kia nàng thư ký nũng nịu hỏi sao anh chưa đến. Tôi bi bô - Xinh đẹp ơi, cả đêm qua anh mơ thấy đôi mắt bồ câu và cặp mông lồng bàn của em nên bị mất ngủ, người ngợm rã rời...Đột nhiên chị chui từ dưới đống chăn lên, váy áo hơi trễ nải:
- Chú này vô duyên. Tối qua tôi diễn đến 1h mới về. Ngủ bù tí cũng ko được.
Đúng lúc đó có tiếng xe comandcar đỗ ngay cửa. Anh lao vào nhà quát như Trương phi:
- Phương, tìm cho ba khẩu súng. Nhanh. Xe đang chờ.
Trông thấy tôi Anh sững người:
- Thằng này làm gì thế này?
Không biết mặt tôi lúc đó màu gì, trắng hay xanh. Tôi áp chặt ống nghe vào tai, mắt nhìn xa xăm.
Chị gắt:
- không thấy chú ấy đang gọi điện thoại à? Mà em gọi đi đâu?
- em gọi đến 30 Hoàng Diệu. Xong rồi. Em về.
Ướt hết cả quần.
Nguyen Van Bao