Ảnh minh họa
Hôm qua đối tác lại mời, tăng một rồi tăng hai. Tăng hai thì ai cũng biết, ấy là karaoke cho vã riệu.
Nhưng vì giống tôi nên sếp chỉ ngồi nhấp nhấp ngụm bia, rít điếu xì gà Cu Ba rồi nhả khói thơm lừng. Phong thái tiêu diêu thoát tục giữa phàm trần này, không phải ai cũng có.
Hát được mấy bài thì 2 cô gái chọn bài, bật bia thuê líu ríu đi vào. Các anh đừng có cười, đi làm nghề rót bia thuê cũng dăm bảy loại, với lại khách hát cũng ba bảy đường, không phải ai đến chốn đèn vàng nhấp nháy cũng cốt để sa đọa dâm dê.
Sếp tôi cười nhẹ nhàng, bảo các em ngồi đi ngồi đi, muốn ăn gì thì ăn, uống ít thôi, uống được thì uống, không thì ngồi hát cho vui. Các em vào đây cho có không khí, đừng lo gì cả, bọn anh toàn người đàng hoàng.
Cô bật bia cũng khe khẽ cười bảo dạ, dạ nói rồi ánh mắt long lanh. Từ lúc ý phòng hát rộn rã cả lên. Sếp tôi không hát, chỉ ngồi nhìn vô định xa xăm, đúng là phong thái của kẻ hào hoa cô độc.
Anh ấy kể, cô bé vào sau chẳng hiểu sao nhìn mặt buồn ghê lắm, như kiểu chỉ muốn khóc thôi, anh nghĩ em nó mới đi làm, cũng khổ, nếu con nhà tử tế chẳng ai chọn nghề này.
Từ lúc ý cứ vương vấn, lời bài hát như xối vào tim gan: ngày mai trên đường phố này, những đêm khuya có anh đưa về xóm nhỏ
xa lìa ánh đèn, có anh đưa em về bến mơ...
Lúc hát xong, sếp tôi cẩn thận đưa em rót bia thuê ra khỏi phòng, tay cứ cầm mãi rồi bảo, đây là danh thiếp của anh, có cần a giúp gì thì cứ bảo, bọn em vất vả lắm, a rất thương.
Cô bé mắt buồn ngước lên nhìn anh tôi, giọng nhẹ nhàng nhưng cương quyết: Lần sau vào hát, bố bú thêm bia rồi vã riệu mạnh giúp con, các bố uống chả uống, dẩm dít sến sẩm mấy con này đói thối mồm ra, mẹ kiếp các anh già sến nhão.
Sếp tôi suýt tụt mẹ huyết áp, mặt mày xây xẩm quay quay. Đm lời bài hát cái đéo gì anh biết em mang kiếp cầm ca vẫn vang vọng đâu đây.
Nguồn: Việt Hoàng